Module 4 - Writing
Module 4 - Writing
Whereas reading serves as the basis for students understanding a new language, writing
gives them the opportunity to explore the new language. Now that your students are able
to comprehend the English language as they read it, it is time to put them in charge of
using that language to convey their meaning. Learning to write in a new language can be
very challenging because you need to have the same base of knowledge as you would for
reading to comprehend the words, and you also have to be able to create those words to
represent your thoughts and ideas. In this module, we will discuss the basics of writing in
English, including how to craft a sentence, how to make words work together, and how to
explore the language through writing.
Module 4: Writing
4.2 Grammar
In your studies of reading and comprehension, your students have developed some basic
skills in understanding the language as they come across it. Now that they have a basic
understanding of English sounds and words, it is time to help them learn how to put those
sounds and words together to create sentences that convey meaning. We will start at the
beginning and look at how sentences are structured in the English language.
There are five basic patterns for sentence structure in English, and they differ in the
elements that are present within the sentence. Any two sentences, however, no matter
how different they are, contain two things: a subject and a verb. For a sentence to work,
there needs to be a person or thing that is doing or being something (subject) and an
action or state of being that they are committing or portraying (verb). Here are the five
basic sentence patterns that your students will encounter in the English language:
o Mark ran.
o Maria slept.
o The dog plays.
o Jimmy fell.
1
Subject-verb-object (S-V-O): Sentences that follow this pattern are very similar
to S-V sentences except that an object has been added to the sentence. In an
English sentence, the object is what is being acted upon by the subject. In other
words, the noun (subject) is acting (verb) upon another noun (object). Here are a
few examples of sentences that follow the subject-verb-object pattern:
2
4.1.3 Clauses
Looking at the examples in the previous section, you may wonder what happens
when sentences get more complex. That can certainly complicate things, but at its
core a sentence still follows one of the previous patterns (or two of them if it is a
complex sentence). Understanding the typical sentence patterns is helpful, but
your students also need to understand the basic structures that dictate sentences in
English. To understand these basic sentence structures, though, we need to first
discuss clauses.
Clause: A clause is one of the basic units in English grammar and is a group of
words that contains a subject and a verb. Every sentence has at least one clause in
it (because the requirements for a sentence and a clause are the same). A clause,
however, does not necessarily complete a thought and therefore work alone as a
sentence. There are two types of clauses, and understanding both of them is
important for students who are learning to write in English for the first time.
Dependent clause (subordinating clause): This is exactly what it sounds like: a
clause (or group of words containing a subject and a verb) that is dependent on other
clauses. In other words, a dependent clause would not work alone as a sentence
because it needs another clause for it to make sense. An example of a dependent
clause is “because the world is ending.” The only thing that makes this clause
dependent is the word “because,” which adds the implication of cause and effect to
the sentence. We see the cause, but we need the effect to complete the sentence.
Independent clause: An independent clause is a clause (group of words containing
a subject and a verb) that can exist by itself and be a complete thought and therefore
a complete sentence. Every sentence contains an independent clause, and all simple
sentences are made up of one independent clause. An example of an independent
clause is “They went down to the bomb shelter.” The absence of a subordinating
word (“because” in the dependent clause) makes this sentence work as a complete
thought.
If we combine the two clauses, one dependent and one independent, in the
previous example, we get a complex sentence, which looks like this: “Because the
world is ending, they went down to the bomb shelter.” This is a complete
sentence, with a dependent clause (“Because the world is ending”) marked by a
subordinating word (“Because”) presenting a cause and an independent clause
(“they went down to the bomb shelter”) completing the thought with the effect.
With dependent and independent clauses under our belts, we can turn our attention
back to sentence structure and look closely at how these clauses can work together
to create and convey meaning.
Simple sentence: A simple sentence contains one independent clause that stands
alone as a complete thought. This is the most basic type of sentence and creates
the structure for more complex sentences. Here is an example of a sentence that
follows the simple sentence structure:
3
Bobby drove his car to the store.
In this example, we have borrowed the simple sentence and added a dependent
clause “to buy gum.” The subject (“Bobby”) is implied by the independent clause,
and this dependent clause cannot stand alone and make sense
Bobby drove his car, and Mark read the directions when they went to the store.
4.2 Grammar
Understanding sentence structure is a key aspect of grammar, but there are many other
grammatical rules that are important for your students to know and understand. As you
may already know, grammar is the set of rules for the English language. While we do not
have the time to discuss every grammar rule in this section, we will cover the basics and
make sure that your students have a good basis of knowledge from which to work, and
that they understand how to create sentences that are grammatically correct and convey
the meaning they are intending. We have already discussed the parts of speech in a
previous module, but now we will look at those parts of speech in more detail and discuss
some of the rules regarding how to use them.
4.2.1 Nouns (1 of 3)
As we discussed in an earlier module, a noun is a person, place, thing, or idea. Here are
some different types of nouns:
4
Abstract nouns: Ideas that are intangible.
Nouns can be tricky because the term encompasses many different types of words. When
using nouns, one of the grammatical rules you need to look out for most is whether or not
you should pluralize a noun and how to do so.
Not every noun has a plural form because it does not always make sense for there to be
more than one of something. Count nouns refer to nouns that can be counted, such as
“cup,” “table,” and “monkey.” These nouns represent a specific object that there can be
more than one of. Non-count nouns are nouns that cannot be counted because they
already represent a group of objects or a type of object. For example, “water” is a non-
count noun because you cannot look at the ocean and count the water.
4.2.2 Nouns (2 of 3)
The rules for pluralizing a noun are fairly simple, but since there are many nouns that do
not fit into any of these rules, the task of pluralizing can be taxing. Here is a basic
rundown of the general rules:
4.2.3 Nouns (3 of 3)
5
Possessive nouns: Because nouns represent people, places, things, and ideas, they
sometimes need to be possessive to show that the person, place, thing, or idea owns or is
in possession of something. Possession is usually marked by an apostrophe (’) and
follows these rules:
You can make most nouns possessive simply by adding an apostrophe and then an
“s” at the end of the word.
o Mark: Mark’s
o Dog: dog’s
o Boy – boy’s
When you come across a plural noun that ends in “s” or a noun that already ends in
“s,” you can make it possessive by simply adding an apostrophe.
o Boys: boys’
o Class: class’
o Dogs: dogs’
If you have one item, but you would like to express that two different people or
things own it, you would add an apostrophe and an “s” after the last person’s
name.
o Bill and Frank’s new house
o Boxer and Spot’s toy
o Sally and Ann’s car.
If the objects owned by two different people are separate things, then you should
add an apostrophe and an “s” at the end of each name.
o Bobby’s and Mary’s wedding rings are gold.
o Jill’s and Samantha’s jobs are difficult.
o Jean’s and Yancy’s tables are both oak.
Pronouns are important in writing because they take the place of a noun to make the
writing less repetitive and choppy. To illustrate this idea, take a look at an example of a
written excerpt that does not use pronouns:
Mike grabbed Mike’s shirt and went to go find Mike’s mom to tell Mike’s mom that
Mike’s mom needed to leave right away because Mike and Mike’s mom were in danger.
Mike grabbed his shirt and went to go find his mom to tell her that they needed to leave
right away because they were in danger.
Clearly, the second example sounds much better and gets the point across without reusing
the original nouns.
6
The major point that your students need to understand about pronouns besides the
different types that exist (which we will discuss in this section) is that every pronoun
needs an antecedent or a noun that it is taking the place of. The only exception is
indefinite pronouns, which replace vague nouns, such as “all” or “some.”
Look again at the second example above, which contains pronouns. Each of those
pronouns has an antecedent, which you can see in the first example. Let’s rewrite the
second example, but this time we will include the antecedent to each pronoun in
parentheses:
Mike grabbed his (Mike’s) shirt and went to go find his (Mike’s) mom to tell her (Mike’s
mom) that they (Mike and Mike’s mom) needed to leave right away because they (Mike
and Mike’s mom) were in danger.
When a pronoun does not have a clear antecedent, the writing becomes very confusing,
and it should distinguish who is doing what. Here is an example of a sentence with
unclear antecedents. Note how difficult it is to understand who the sentence is truly
talking about:
Mark, John, and Billy went to the mall because he needed a new shirt. When they arrived,
he ran to the clothing store, and he ran after him, trying to keep up, while he hung back
and headed to the food court.
Because the antecedents are unclear, you could not tell me which boy went to the store,
which boy chased after him, and which boy went to the food court.
People often have trouble understanding the different types of pronouns, so your students
may have trouble with it as well. Let’s look at the nine different types of pronouns:
Personal: A personal pronoun is a pronoun that refers to a person. This is the most
common type of pronoun, and for it to work in a sentence, it needs to have a clear
antecedent that it agrees with (male nouns need male pronouns). Examples: “I,”
“he,” “she,” “me.”
Possessive: Possessive pronouns are personal pronouns that convey ownership.
These pronouns not only need an antecedent but also need to be followed by a
noun (the thing that is possessed by the pronoun). Examples: “my carrots,”
“his book,” “their time.”
Indefinite: Indefinite pronouns can be a little complicated because they take the
place of nouns that are not exactly clear. In other words, these pronouns will not
have a clear antecedent. It is important to note, however, that if these types of
pronouns are used to show possession, they are actually adjectives. Examples:
“Everybody wants to go to the mall,” “Somebody took my juice.”
Reflexive: Reflexive pronouns usually occur at the end of a sentence or clause and
reflect back to the subject of the sentence. Examples: “I am going to get a soda
for myself,” “What do you have to say for yourselves?”
7
Reciprocal: A reciprocal is exactly like a reflexive pronoun except that they refer
to two subjects doing something to or for each other. The only two reciprocal
pronouns in the English language are “each other” and “one another.” Examples:
“John and Tim are in the library quizzing each other,” “Maria and Jenny are
helping one another with laundry.”
Intensive: Intensive pronouns are exactly the same as reflexive pronouns except
they can be removed from a sentence without changing the meaning or rendering
the sentence incomplete. Examples: “He is going to do the work himself.”
Interrogative: Interrogative pronouns are pronouns that are used in a question.
Examples: “Who took the candy?,” “Which door is it?”
Relative: A relative pronoun is a pronoun that connects a phrase or a clause to a
pronoun or a noun. Examples: “I am going to get whoever stole my bag,” “I am
going to take whichever door leads to the bathroom.”
Demonstrative: Demonstrative pronouns take the place of specific nouns and are
typically used when the speaker or narrator is talking about a specific object.
Examples: “This is the Captain’s wine,” “That candy belongs to her.”
4.2.6 Verbs
Along with nouns, verbs are part of the two most important parts of a sentence, so it is
important that your students know how to use them and the rules that govern English
verbs. Verbs are extremely complicated because there are so many different little rules
governing how verbs are used, but they can be generally broken down into three
categories: transitive, intransitive, and linking. We will look at each of these types to help
your students have a sense of how verbs work.
Transitive verbs: A transitive verb is a verb that exists in a sentence with an object. The
subject of the sentence is doing something to something else.
Both “hit” and “ran” are transitive in this sentence because they have objects. In the first
clause, it is clear that the ball (object) has been hit (transitive verb). In the second clause,
it is clear that first base (object) is being run to (transitive verb).
Intransitive verbs: An intransitive verb is a verb that does not take an object and rather
describes an action or state of being that is not acting upon something else.
While she is leaving whatever place she is in, the object does not need to be expressed
because the intransitive verb “left” is enough to describe the action.
Linking verbs: These verbs link the subject to the rest of the sentence when the verb is
not describing something being acted upon.
8
The subject of the sentence (these avocados) is not acting upon anything else, so “seem”
is a linking verb, describing their relationship to the rest of the sentence.
Now that your students have a decent handle on sentence structure and grammar, it is
time to learn how to write to convey meaning. In the next two sections, we will explore
the most common types of writing they will come across in their lives. First, we will start
with informative and explanatory writing, an extremely helpful tool for individuals in a
number of different professions.
Definition: In this type of writing, your students will have to define a topic and explain it
in detail. Potential practical application: Your student works in an office, and the sales
team is going to try to land a new client that works with industrial refrigeration parts. The
boss asks your student to provide a report on industrial refrigeration parts so that the sales
team is prepared when they pitch the client.
Breaking something parts: In this type of writing, your student will have a topic that is
generally understood but needs to be understood in more detail. To do this, he or she can
break it into parts and/or types to make it more palatable for the reader. Potential practical
application: Your student works for a team that is in charge of creating new programs and
projects for their company. The project team comes up with an idea they need to pitch to
their boss. Your student is tasked with writing a breakdown of the project, e.g., detailing
what each department will be responsible for, how much it will cost, and how much
revenue it will generate.
Describing behavior or function: In this type of writing, your student will have to
explore how something behaves and/or functions. Potential practical application: Your
student works for a zoo that is going to receive a new animal in three weeks that they
have never accommodated before. Your student is asked to write a report on how the
animal behaves and what kind of accommodations it will need.
Explaining why: In this type of writing, your student will have to explore why a
generally held opinion or fact is true. Potential practical application: Your student works
for a museum that is about to have an exhibit on dinosaurs. Your student is tasked with
writing a report for why dinosaurs became extinct so that the museum can inform its
guests.
9
4.5 Persuasive writing
While persuasive writing is generally less utilized in most careers than informative and
explanatory writing, it is still an extremely important genre that can help your students in
many different aspects of their life. From trying to convince your boss that you deserve a
raise to trying to convince your colleagues that a new idea will work, persuasive writing
can be very powerful. Unlike informative and explanatory writing, persuasive writing
explores a topic or an idea that is not already widely accepted and creates an argument for
why it should be. Rather than discuss the different types of persuasive writing, we will
focus this section on how to craft an argument by focusing on the most important aspects
of an argument.
Support: An argument is not complete without strong support. Whether the support
comes in the form of direct textual evidence, facts, or the opinions of respected
professionals, it gives the reader a reason to believe your claims. The support serves as an
assurance to your reader that you are not coming up with this argument off the top of
your head, but rather that there is evidence to support what you are trying to convince the
audience to believe.
Elaboration and Analysis: Your argument needs to explore the topic and why the
support you have provided is worthwhile and relates back to the thesis. Without proper
elaboration and analysis, your support will simply hang there limply and not be effective
in convincing your audience.
Conclusion: Your conclusion should come with a summation of the rest of the argument
to solidify your ideas in the readers’ heads as well as a call to action or a last attempt to
convince the audience to understand and/or believe your argument.
If your students can master these basic components of a strong argument, they will find it
much easier to be convincing whenever they are trying to persuade.
10
Mô-đun 4: Viết
Mô-đun 4: Viết
Trong các nghiên cứu về đọc và hiểu, sinh viên của bạn đã phát triển một số kỹ năng cơ bản để
hiểu ngôn ngữ khi họ bắt gặp nó. Bây giờ họ đã có một sự hiểu biết cơ bản về âm thanh và từ
tiếng Anh, đã đến lúc giúp họ học cách đặt những âm thanh và từ đó lại với nhau để tạo ra
những câu truyền đạt ý nghĩa. Chúng ta sẽ bắt đầu từ đầu và xem xét cách các câu được cấu
trúc trong ngôn ngữ tiếng Anh.
Có năm mẫu cơ bản cho cấu trúc câu trong tiếng Anh và chúng khác nhau ở các yếu tố có
trong câu. Tuy nhiên, bất kỳ hai câu, cho dù chúng khác nhau như thế nào, đều chứa hai điều:
một chủ đề và một động từ. Để một câu có hiệu quả, cần phải có một người hoặc một việc
đang làm hoặc là một cái gì đó (chủ đề) và một hành động hoặc trạng thái mà họ đang cam kết
hoặc miêu tả (động từ). Dưới đây là năm mẫu câu cơ bản mà học sinh của bạn sẽ gặp trong
ngôn ngữ tiếng Anh:
Chủ ngữ động từ (SV): Đây là mẫu câu đơn giản nhất trong ngôn ngữ tiếng Anh, chỉ
chứa thông tin cần có ở đó. Dưới đây là một vài ví dụ về các câu theo mẫu động từ chủ
ngữ:
o Mark chạy.
o Maria ngủ.
o Con chó chơi.
o Jimmy ngã xuống.
Chủ ngữ-động từ-đối tượng (SVO): Các câu theo mẫu này rất giống với câu SV
ngoại trừ một đối tượng đã được thêm vào câu. Trong một câu tiếng Anh, đối tượng là
những gì đang được chủ thể hành động. Nói cách khác, danh từ (chủ ngữ) đang hành
động (động từ) trên một danh từ (đối tượng) khác. Dưới đây là một vài ví dụ về các câu
theo mẫu chủ ngữ-động từ-đối tượng:
11
o Mark chạy đến cửa hàng
o Maria ngủ trên giường.
o Con chó chơi bên ngoài.
o Jimmy ngã xuống sàn.
Chủ ngữ-động từ-tính từ (SV-Adj): Mẫu câu này tương tự như SVO ngoại trừ đối tượng
không phải là danh từ; nó là một tính từ Vì một đối tượng phải là một danh từ hoặc một
thực thể đang được hành động, khi động từ đóng vai trò là trạng thái để thiết lập một mô
tả về chủ đề, bạn sẽ nhận được một câu SV-Adj. Dưới đây là một vài ví dụ về các câu
theo mẫu tính từ động từ chủ ngữ:
o Mark đang đói.
o Maria mệt mỏi.
o Con chó trông tinh nghịch.
o Jimmy có vẻ vụng về.
Chủ ngữ-động từ-trạng từ (SV-Adv): Đối với mắt chưa được huấn luyện, mẫu câu này
giống với mẫu trước đó, SV-Adj. Tuy nhiên, sự khác biệt giữa mẫu đó và mẫu này là trong
khi cấu trúc đó thấy đối tượng biến thành tính từ, thì mẫu này lại thấy nó biến thành trạng
từ. Nói cách khác, động từ không còn hoạt động như một trạng thái để thiết lập một mô tả
về chủ đề, mà thay vào đó các từ theo sau động từ đóng vai trò là từ bổ nghĩa cho động
từ. Dưới đây là một vài ví dụ về các câu theo mẫu chủ ngữ-động từ-trạng từ:
Chủ ngữ-động từ-danh từ (SVN): Như bạn đã biết, đối tượng của một mẫu phải là
một danh từ. Tuy nhiên, chỉ vì có một danh từ theo sau động từ, không có nghĩa nó là
đối tượng của câu. Trong cấu trúc câu này, danh từ không phải là đối tượng bởi vì, như
với SV-Adj, các từ theo sau động từ mô tả chủ ngữ. Dưới đây là một vài ví dụ về các
câu theo mẫu động từ chủ ngữ:
o Mark là chủ cửa hàng.
o Maria là một bác sĩ.
o Con chó là một con corgi.
o Jimmy trở thành một luật sư.
4.1.3 khoản
Nhìn vào các ví dụ trong phần trước, bạn có thể tự hỏi điều gì xảy ra khi các câu trở nên
phức tạp hơn. Điều đó chắc chắn có thể làm phức tạp mọi thứ, nhưng ở cốt lõi của nó,
một câu vẫn tuân theo một trong các mẫu trước đó (hoặc hai trong số chúng nếu đó là
một câu phức tạp). Hiểu các mẫu câu điển hình là hữu ích, nhưng học sinh của bạn
cũng cần hiểu các cấu trúc cơ bản chỉ ra các câu trong tiếng Anh. Để hiểu các cấu trúc
câu cơ bản này, tuy nhiên, trước tiên chúng ta cần thảo luận các mệnh đề.
Mệnh đề : Mệnh đề là một trong những đơn vị cơ bản trong ngữ pháp tiếng Anh và là
một nhóm từ có chứa chủ ngữ và động từ. Mỗi câu có ít nhất một mệnh đề trong đó (vì
các yêu cầu cho một câu và một mệnh đề là như nhau). Một mệnh đề, tuy nhiên, không
nhất thiết phải hoàn thành một ý nghĩ và do đó làm việc một mình như một câu. Có hai
loại mệnh đề và việc hiểu cả hai điều này rất quan trọng đối với những sinh viên lần đầu
tiên học viết tiếng Anh.
12
Mệnh đề phụ thuộc (mệnh đề phụ): Đây chính xác là những gì nó nghe giống như:
một mệnh đề (hoặc nhóm từ có chứa chủ ngữ và động từ) phụ thuộc vào các mệnh đề
khác. Nói cách khác, một mệnh đề phụ thuộc sẽ không hoạt động một mình như một
câu vì nó cần một mệnh đề khác cho nó có nghĩa. Một ví dụ về mệnh đề phụ thuộc là
thế giới vì thế giới đang kết thúc. Điều duy nhất làm cho mệnh đề này phụ thuộc là từ,
bởi vì, trong đó thêm hàm ý nhân quả vào câu. Chúng tôi thấy nguyên nhân, nhưng
chúng tôi cần hiệu ứng để hoàn thành câu.
Mệnh đề độc lập: Mệnh đề độc lập là mệnh đề (nhóm từ chứa chủ ngữ và động từ) có
thể tự tồn tại và là một ý nghĩ hoàn chỉnh và do đó là một câu hoàn chỉnh. Mỗi câu có
một mệnh đề độc lập và tất cả các câu đơn giản được tạo thành từ một mệnh đề độc
lập. Một ví dụ về một điều khoản độc lập là thành phố Họ đã đi xuống hầm tránh
bom. Sự vắng mặt của một từ phụ ((vì vì trong mệnh đề phụ thuộc) làm cho câu này
hoạt động như một ý nghĩ hoàn chỉnh.
Nếu chúng ta kết hợp hai mệnh đề, một phụ thuộc và một độc lập, trong ví dụ trước,
chúng ta sẽ nhận được một câu phức tạp, giống như thế này: Hồi Vì thế giới sắp kết thúc,
họ đã đi xuống hầm tránh bom. Đây là một câu hoàn chỉnh, với một mệnh đề phụ thuộc
(Tử vì thế giới sắp kết thúc) được đánh dấu bằng một từ phụ ((vì Vì), trình bày một
nguyên nhân và một mệnh đề độc lập (họ đã đi xuống hầm trú bom bom) hoàn thành ý
nghĩ với tác dụng.
Với các mệnh đề phụ thuộc và độc lập dưới vành đai của chúng ta, chúng ta có thể chuyển sự
chú ý của mình trở lại cấu trúc câu và xem xét kỹ cách các mệnh đề này có thể phối hợp với
nhau để tạo và truyền đạt ý nghĩa.
Câu đơn giản: Một câu đơn giản chứa một mệnh đề độc lập đứng một mình như một ý nghĩ
hoàn chỉnh. Đây là loại câu cơ bản nhất và tạo cấu trúc cho các câu phức tạp hơn. Dưới đây là
một ví dụ về một câu theo cấu trúc câu đơn giản:
Câu ghép: Câu ghép là câu có chứa hai hoặc nhiều mệnh đề độc lập. Các mệnh đề này có thể
đứng một mình nếu chúng cần nhưng đã được kết hợp vì chúng có liên quan với nhau. Dưới
đây là một ví dụ về một câu theo cấu trúc câu ghép:
Câu phức: Một câu phức bao gồm một mệnh đề độc lập và một hoặc nhiều mệnh đề phụ
thuộc. Điều này có nghĩa là trong câu là các cặp động từ chủ ngữ sẽ không thể đứng một mình
như một ý nghĩ hoàn chỉnh. Dưới đây là một ví dụ về một câu theo cấu trúc câu phức tạp:
Trong ví dụ này, chúng tôi đã mượn câu đơn giản và thêm một mệnh đề phụ thuộc vào nhóm
để mua kẹo cao su. Chủ đề (của Bobby Bobby) được ngụ ý bởi mệnh đề độc lập và mệnh đề
phụ thuộc này không thể đứng một mình và có ý nghĩa.
Câu phức hợp: Câu phức phức bao gồm ít nhất hai mệnh đề độc lập và một hoặc nhiều mệnh
đề phụ thuộc, về cơ bản kết hợp các yếu tố của câu ghép với các yếu tố của câu phức. Dưới
đây là một ví dụ về một câu theo cấu trúc câu phức hợp:
13
Bobby lái xe và Mark đọc chỉ đường khi họ đến cửa hàng.
Hiểu cấu trúc câu là một khía cạnh quan trọng của ngữ pháp, nhưng có nhiều quy tắc ngữ pháp
khác rất quan trọng để học sinh của bạn biết và hiểu. Như bạn có thể đã biết, ngữ pháp là bộ
quy tắc cho ngôn ngữ tiếng Anh. Mặc dù chúng tôi không có thời gian để thảo luận về mọi quy
tắc ngữ pháp trong phần này, chúng tôi sẽ đề cập đến những điều cơ bản và đảm bảo rằng học
sinh của bạn có một nền tảng kiến thức tốt để làm việc và họ hiểu cách tạo ra những câu đúng
ngữ pháp và truyền đạt ý nghĩa mà họ đang có ý định. Chúng ta đã thảo luận về các phần của
bài phát biểu trong một mô-đun trước đó, nhưng bây giờ chúng ta sẽ xem xét các phần của bài
phát biểu đó chi tiết hơn và thảo luận về một số quy tắc liên quan đến cách sử dụng chúng.
Như chúng ta đã thảo luận trong một mô-đun trước đó, một danh từ là một người, địa điểm, sự
vật hoặc ý tưởng. Dưới đây là một số loại danh từ khác nhau:
Danh từ riêng: Tên của các địa điểm, người hoặc vật cụ thể.
Danh từ chung: Tên chung hoặc thông tục.
Danh từ cụ thể: Con người, địa điểm hoặc những thứ hữu hình.
Danh từ trừu tượng: Những ý tưởng vô hình.
Danh từ có thể khó vì thuật ngữ này bao gồm nhiều loại từ khác nhau. Khi sử dụng danh từ,
một trong những quy tắc ngữ pháp bạn cần chú ý nhất là liệu bạn có nên số nhiều một danh từ
hay không và làm thế nào để làm như vậy.
Không phải mọi danh từ đều có dạng số nhiều bởi vì nó không phải lúc nào cũng có ý nghĩa để
có nhiều hơn một cái gì đó. Danh từ đếm được dùng để chỉ những danh từ có thể đếm được,
chẳng hạn như cốc cốc, bàn ăn, bàn ăn và khỉ khỉ. Những danh từ này đại diện cho một đối
tượng cụ thể mà có thể có nhiều hơn một. Danh từ không đếm được là danh từ không thể đếm
được vì chúng đã đại diện cho một nhóm đối tượng hoặc một loại đối tượng. Ví dụ, nước
waterv là một danh từ không đếm được vì bạn không thể nhìn vào đại dương và đếm nước
Các quy tắc để số nhiều một danh từ khá đơn giản, nhưng vì có nhiều danh từ không phù hợp
với bất kỳ quy tắc nào, nên nhiệm vụ của số nhiều có thể bị đánh thuế. Dưới đây là danh sách
cơ bản của các quy tắc chung:
Hầu hết các danh từ được tạo ra số nhiều chỉ đơn giản bằng cách thêm một s.
o Cup: Cup
o Trứng: Trứng
o Trò đùa: Truyện cười
o Mặt nạ: Mặt nạ
Các danh từ kết thúc bằng tiếng Ch, thời gian x, thời trang, yêu cầu bổ sung tính năng es
es ở cuối.
o Băng ghế: Băng ghế
o Hộp: Hộp
14
o Lớp: Lớp
Các danh từ kết thúc bằng tiếng F f hay hay phong
o Bê: bê
o Một nửa: Một nửa
o Dao: Dao
Một số danh từ không tuân theo bất kỳ quy tắc nào cho số nhiều, và học sinh của bạn sẽ
chỉ cần học chúng.
o Trẻ em: Trẻ em
o Con chuột
o Phụ nữ: Phụ nữ
Một số danh từ đếm giống nhau cho dù chúng là số ít hay số nhiều.
o Nai: nai
o Hươu: Hươu
o Loài: Loài
Đại từ rất quan trọng trong văn bản bởi vì chúng thay thế cho một danh từ để làm cho văn bản
ít lặp đi lặp lại và choppy. Để minh họa ý tưởng này, hãy xem một ví dụ về một đoạn trích bằng
văn bản không sử dụng đại từ:
Mike chộp lấy áo của Mike và đi tìm mẹ của Mike để nói với mẹ của Mike rằng mẹ của Mike cần
phải rời đi ngay lập tức vì mẹ của Mike và Mike đang gặp nguy hiểm.
Mike túm áo anh và đi tìm mẹ anh để nói với cô rằng họ cần phải rời đi ngay lập tức vì họ đang
gặp nguy hiểm.
Rõ ràng, ví dụ thứ hai nghe tốt hơn nhiều và nhận được điểm mà không sử dụng lại các danh
từ gốc.
Điểm chính mà học sinh của bạn cần hiểu về đại từ bên cạnh các loại khác nhau tồn tại (mà
chúng ta sẽ thảo luận trong phần này) là mọi đại từ đều cần một tiền đề hoặc một danh từ mà
nó đang thay thế. Ngoại lệ duy nhất là đại từ không xác định, thay thế cho những danh từ mơ
hồ, chẳng hạn như tất cả các tên lửa hoặc một số.
Nhìn lại ví dụ thứ hai ở trên, trong đó có đại từ. Mỗi đại từ đó có một tiền đề, bạn có thể thấy
trong ví dụ đầu tiên. Chúng ta hãy viết lại ví dụ thứ hai, nhưng lần này chúng ta sẽ bao gồm tiền
đề cho mỗi đại từ trong ngoặc đơn:
Mike chộp lấy áo của anh ấy và đi tìm mẹ của anh ấy để nói với cô ấy (mẹ của Mike) rằng họ
(mẹ của Mike và Mike) cần phải rời đi ngay lập tức vì họ (mẹ của Mike và Mike) đang gặp nguy
hiểm.
Khi một đại từ không có tiền đề rõ ràng, chữ viết trở nên rất khó hiểu và cần phân biệt ai đang
làm gì. Dưới đây là một ví dụ về một câu với các tiền đề không rõ ràng. Lưu ý rằng thật khó để
hiểu câu nói thực sự nói về ai:
15
Mark, John và Billy đã đến trung tâm mua sắm vì anh ta cần một chiếc áo mới. Khi họ đến, anh
chạy đến cửa hàng quần áo, và anh chạy theo anh, cố gắng theo kịp, trong khi anh quay lại và
đi đến khu ẩm thực.
Bởi vì các tiền lệ không rõ ràng, bạn không thể nói cho tôi biết cậu bé nào đã đến cửa hàng,
cậu bé nào đuổi theo cậu ta và cậu bé nào đi đến khu ẩm thực.
Mọi người thường gặp khó khăn trong việc hiểu các loại đại từ khác nhau, vì vậy sinh viên của
bạn cũng có thể gặp rắc rối với nó. Chúng ta hãy xem chín loại đại từ khác nhau:
Cá nhân: Đại từ nhân xưng là đại từ dùng để chỉ một người. Đây là loại đại từ phổ biến
nhất và để nó hoạt động trong câu, nó cần phải có một tiền đề rõ ràng mà nó đồng ý với
(danh từ nam cần đại từ nam). Ví dụ: Số 1, Sốt, anh,
Sở hữu: Đại từ sở hữu là đại từ nhân xưng truyền đạt quyền sở hữu. Những đại từ này
không chỉ cần một tiền đề mà còn cần phải được theo sau bởi một danh từ (điều được
sở hữu bởi đại từ). Ví dụ: ăn cà rốt của tôi , xông vào cuốn sách của anh ấy , thời
gian của họ
Không xác định: Đại từ không xác định có thể hơi phức tạp vì chúng thay thế cho
những danh từ không chính xác rõ ràng. Nói cách khác, những đại từ này sẽ không có
tiền đề rõ ràng. Tuy nhiên, điều quan trọng cần lưu ý là nếu các loại đại từ này được sử
dụng để thể hiện sự sở hữu, chúng thực sự là tính từ. Ví dụ: Mọi người đều muốn đến
trung tâm thương mại, một người nào đó đã lấy nước trái cây của tôi.
Reflexive: Đại từ phản thân thường xuất hiện ở cuối câu hoặc mệnh đề và phản ánh lại
chủ đề của câu. Ví dụ: “Tôi sẽ có được một soda cho bản thân mình ”, “Những gì bạn
có thể nói cho mình ”?
Đối ứng: Một đối ứng hoàn toàn giống như một đại từ phản thân ngoại trừ việc họ đề
cập đến hai chủ thể làm điều gì đó cho hoặc cho nhau. Hai đại từ đối ứng duy nhất trong
ngôn ngữ tiếng Anh là tiếng của nhau và khác nhau. Ví dụ: Triệu John và Tim đang ở
trong thư viện hỏi nhau , thì thôi, Maria Maria và Jenny đang giúp nhau giặt giũ.
Chuyên sâu: Đại từ chuyên sâu giống hệt như đại từ phản thân trừ khi chúng có thể
được loại bỏ khỏi câu mà không thay đổi nghĩa hoặc khiến câu không hoàn chỉnh. Ví dụ:
Khác Ông sẽ tự mình làm việc .
Interrogative: Đại từ nghi vấn là những đại từ được sử dụng trong một câu hỏi. Ví dụ:
Một ai lấy kẹo?, Xông vào đó là cửa nào ?
Tương đối: Đại từ quan hệ là đại từ kết nối một cụm từ hoặc mệnh đề với đại từ hoặc
danh từ. Ví dụ: Tôi sẽ lấy bất cứ ai lấy trộm túi của mình, tôi sẽ đi bất cứ cánh
cửa nào dẫn đến phòng tắm.
Thuyết minh: Đại từ chỉ định thay thế cho danh từ cụ thể và thường được sử dụng khi
người nói hoặc người kể chuyện đang nói về một đối tượng cụ thể. Ví dụ: “ T của
ông là rượu của Captain”, “ Đó là kẹo thuộc về cô ấy”.
4.2.6 Động từ
16
Cùng với danh từ, động từ là một phần của hai phần quan trọng nhất của câu, vì vậy điều quan
trọng là học sinh của bạn biết cách sử dụng chúng và các quy tắc chi phối các động từ tiếng
Anh. Động từ cực kỳ phức tạp vì có rất nhiều quy tắc nhỏ khác nhau chi phối cách sử dụng
động từ, nhưng chúng thường có thể được chia thành ba loại: chuyển tiếp, nội động từ và liên
kết. Chúng tôi sẽ xem xét từng loại trong số này để giúp học sinh của bạn có ý thức về cách
các động từ hoạt động.
Động từ chuyển tiếp: Động từ chuyển tiếp là một động từ tồn tại trong câu với một đối
tượng. Chủ đề của câu là làm một cái gì đó khác.
Cả hai lượt truy cập thành công và các cuộc chạy trên đường cao tốc trong câu này vì họ có đối
tượng. Trong mệnh đề đầu tiên, rõ ràng bóng (đối tượng) đã bị đánh (động từ chuyển
tiếp). Trong mệnh đề thứ hai, rõ ràng cơ sở thứ nhất (đối tượng) đang được chạy đến (động từ
chuyển tiếp).
Động từ nội động từ: Động từ nội động từ là một động từ không lấy một đối tượng và thay
vào đó mô tả một hành động hoặc trạng thái không tồn tại trên một cái gì đó khác.
Trong khi cô ấy rời khỏi bất cứ nơi nào cô ấy ở, đối tượng không cần phải thể hiện bởi vì động
từ nội động từ trái rời ra là đủ để mô tả hành động.
Động từ liên kết : Những động từ này liên kết chủ ngữ với phần còn lại của câu khi động từ
không mô tả một cái gì đó đang được hành động.
Chủ đề của câu (những quả bơ này) không tác động lên bất cứ điều gì khác, vì vậy, dường như
vụ phạm là một động từ liên kết, mô tả mối quan hệ của chúng với phần còn lại của câu. 4.4 Văn
bản thông tin và giải thích
Bây giờ học sinh của bạn đã xử lý tốt cấu trúc câu và ngữ pháp, đã đến lúc học cách viết để
truyền đạt ý nghĩa. Trong hai phần tiếp theo, chúng ta sẽ khám phá các loại văn bản phổ biến
nhất mà họ sẽ gặp trong cuộc sống của họ. Đầu tiên, chúng tôi sẽ bắt đầu với văn bản thông tin
và giải thích, một công cụ cực kỳ hữu ích cho các cá nhân trong một số ngành nghề khác nhau.
Viết thông tin và giải thích liên quan đến việc nghiên cứu hoặc phân tích một chủ đề thường
được chấp nhận là đúng. Không giống như văn bản thuyết phục, không có tranh luận mà là một
cuộc khám phá về lý do tại sao hoặc làm thế nào đó là những gì nó là. Đây là lý do tại sao
thông tin và giải thích là loại văn bản phổ biến nhất mà sinh viên của bạn sẽ tìm thấy trong sự
nghiệp của họ; nhiều sự nghiệp được tập trung vào việc giải thích và khám phá bản chất của
sự việc hơn là tạo ra một cuộc tranh luận. Để minh họa điểm này, đây là một danh sách ngắn
gọn về các ứng dụng khác nhau để viết thông tin và giải thích:
Định nghĩa: Trong loại văn bản này, sinh viên của bạn sẽ phải xác định một chủ đề và giải
thích chi tiết. Ứng dụng thực tế tiềm năng: Sinh viên của bạn làm việc trong một văn phòng, và
đội ngũ bán hàng sẽ cố gắng tìm kiếm một khách hàng mới làm việc với các bộ phận điện lạnh
công nghiệp. Sếp yêu cầu sinh viên của bạn cung cấp một báo cáo về các bộ phận làm lạnh
công nghiệp để đội ngũ bán hàng được chuẩn bị khi họ chào hàng.
Phá vỡ một phần nào đó: Trong loại văn bản này, học sinh của bạn sẽ có một chủ đề thường
được hiểu nhưng cần được hiểu chi tiết hơn. Để làm điều này, anh ấy hoặc cô ấy có thể chia
17
nó thành nhiều phần và / hoặc các loại để làm cho nó dễ đọc hơn cho người đọc. Ứng dụng
thực tế tiềm năng: Học sinh của bạn làm việc cho một nhóm chịu trách nhiệm tạo ra các
chương trình và dự án mới cho công ty của họ. Nhóm dự án đưa ra một ý tưởng mà họ cần
phải nói với sếp của họ. Học sinh của bạn được giao nhiệm vụ viết một bản phân tích dự án, ví
dụ, nêu chi tiết từng bộ phận sẽ chịu trách nhiệm, chi phí bao nhiêu và doanh thu sẽ tạo ra là
bao nhiêu.
Mô tả hành vi hoặc chức năng: Trong loại văn bản này, học sinh của bạn sẽ phải khám phá
cách một cái gì đó hành xử và / hoặc chức năng. Ứng dụng thực tế tiềm năng: Học sinh của
bạn làm việc cho một sở thú sẽ nhận được một con vật mới trong ba tuần mà chúng chưa bao
giờ thích nghi trước đây. Học sinh của bạn được yêu cầu viết một bản báo cáo về cách hành
xử của con vật và loại chỗ ở mà nó sẽ cần.
Giải thích tại sao: Trong loại văn bản này, học sinh của bạn sẽ phải khám phá lý do tại sao
một ý kiến hay thực tế nói chung là đúng. Ứng dụng thực tế tiềm năng: Học sinh của bạn làm
việc cho một bảo tàng sắp có một cuộc triển lãm về khủng long. Học sinh của bạn được giao
nhiệm vụ viết báo cáo về lý do tại sao khủng long bị tuyệt chủng để bảo tàng có thể thông báo
cho khách của nó.
Mặc dù văn bản thuyết phục thường ít được sử dụng trong hầu hết các ngành nghề so với văn
bản thông tin và giải thích, nó vẫn là một thể loại cực kỳ quan trọng có thể giúp sinh viên của
bạn trong nhiều khía cạnh khác nhau của cuộc sống. Từ việc cố gắng thuyết phục sếp của bạn
rằng bạn xứng đáng được tăng lương đến cố gắng thuyết phục đồng nghiệp rằng một ý tưởng
mới sẽ có hiệu quả, văn bản thuyết phục có thể rất mạnh mẽ. Không giống như văn bản thông
tin và giải thích, văn bản thuyết phục khám phá một chủ đề hoặc một ý tưởng chưa được chấp
nhận rộng rãi và tạo ra một cuộc tranh luận về lý do tại sao nó nên được. Thay vì thảo luận về
các loại văn bản thuyết phục khác nhau, chúng tôi sẽ tập trung phần này vào cách tạo lập luận
bằng cách tập trung vào các khía cạnh quan trọng nhất của một lập luận.
Luận văn: Trong khi các chuyên gia sẽ tranh luận về nơi một luận án có hiệu quả nhất trong
một lập luận thuyết phục, tất cả họ sẽ đồng ý rằng một luận án là quan trọng. Một tuyên bố luận
án là một bản tóm tắt ngắn (một hoặc hai câu) về vị trí của nhà văn và đóng vai trò là ý tưởng
chính cho tác phẩm. Một tuyên bố luận án mạnh mẽ cung cấp cho văn bản một trọng tâm và
cung cấp cho nhà văn một khung tham chiếu cho phần còn lại của cuộc tranh luận của mình.
Tổ chức: Một cuộc tranh luận cần phải được tổ chức cẩn thận để có hiệu quả nhất có
thể. Điều này có nghĩa là người viết cần liên tục suy nghĩ về luận điểm và cách lập luận kết nối
lại với nó. Tổ chức phù hợp giúp luồng tranh luận và giúp người đọc dễ dàng thông qua ý
tưởng của người viết.
Hỗ trợ: Một đối số không đầy đủ nếu không có sự hỗ trợ mạnh mẽ. Cho dù sự hỗ trợ đến dưới
dạng bằng chứng văn bản trực tiếp, sự kiện hoặc ý kiến của các chuyên gia được tôn trọng, nó
sẽ cho người đọc một lý do để tin vào tuyên bố của bạn. Sự hỗ trợ đóng vai trò như một sự
đảm bảo cho người đọc của bạn rằng bạn sẽ không đưa ra lập luận này ngoài đỉnh đầu của
mình, mà là có bằng chứng để hỗ trợ những gì bạn đang cố gắng thuyết phục khán giả tin.
Xây dựng và phân tích: Đối số của bạn cần khám phá chủ đề và lý do tại sao sự hỗ trợ bạn
cung cấp là đáng giá và liên quan đến luận án. Nếu không có sự xây dựng và phân tích thích
hợp, sự hỗ trợ của bạn sẽ chỉ dừng lại ở đó và không hiệu quả trong việc thuyết phục khán giả
của bạn.
18
Kết luận: Kết luận của bạn nên đi kèm với tổng kết phần còn lại của cuộc tranh luận để củng
cố ý tưởng của bạn trong đầu người đọc cũng như lời kêu gọi hành động hoặc nỗ lực cuối cùng
để thuyết phục khán giả hiểu và / hoặc tin vào lập luận của bạn.
Nếu sinh viên của bạn có thể nắm vững các thành phần cơ bản của một lập luận mạnh mẽ, họ
sẽ thấy dễ thuyết phục hơn nhiều bất cứ khi nào họ đang cố gắng thuyết phục.
19